
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Trẻ người non dạ
Con chào thầy Năm và mọi người!
Con tên Thế và năm nay con 19 tuổi ạ.
Thật lòng mà nói. Con không nghĩ là hôm nay con sẽ bày tỏ câu chuyện này với thầy và mọi người, vì trước giờ con chưa gặp chuyện quá bế tắc như bây giờ. Phải chăng đây là cái giá của sự trưởng thành? Nếu như vậy thì con cũng xin chấp nhận. Nhưng ngay lúc này đây, con còn quá nhiều chuyện chưa hiểu. CON CẦN ĐƯỢC KHAI SÁNG!
Hơi buồn cười vì độ tuổi này con lại bận tâm quá nhiều vào chuyện yêu đương, và chuyện mà con sắp nói đây là về tình yêu.
Con có xem một video (short) của một người hay làm nội dung về phát triển bản thân mà dưới góc nhìn của con thì thấy họ nói đúng và nhiều điều con có thể học hỏi ở họ. Nội dung của video đó đại khái là “làm sao để bạn thấy được người đàn ông đó có tốt hay không” trong đó có một đoạn thế này “để nhận biết người đàn ông đó có thật sự tốt hay không, bạn đừng nhìn vào cách mà anh ấy đối xử với bạn, lễ phép với gia đình của bạn và tỏ ra dễ gần trước em trai của bạn vì, đơn giản là họ đang lấy lòng bạn thôi. Thay vào đó, bạn hãy nhìn vào cách anh ta đối xử với chính gia đình anh ta, cách mà anh ta quan tâm đến anh em ruột của anh ta, thì đó sẽ là anh ta đối xử với bạn sau này khi về chung một nhà” đại khái là như vậy.
Riêng con cũng đã từng nghĩ rất nhiều về chuyện này. Con hay tự hỏi “sau một khoảng thời gian quen nhau liệu mình có đối xử với đối phương như cách mà mình đối xử với người mẹ của mình hay không”. Nghe đến đây chắc thầy cũng gần như hiểu ra vấn đề của con rồi đúng không thầy. Đúng vậy. Tự con nhận thấy là bản thân không thật sự thương người mẹ của mình, mặc dù con rất muốn thương! Và con đang cố gắng để làm điều đó.
Lý do khiến con nhận định bản thân không quá thương mẹ mặc dù mẹ là người vất vả vì con nhất trên cuộc đời này đó là “vì mẹ đã vất vả vì con”. Nghe hơi buồn cười, nhưng con nghĩ đó là lý do thật sự đằng sau tất cả.
Từ bé con đã sống trong một gia đình mà bố con là người rất gia trưởng và bảo thủ. Nên vì vậy mà con thường bị ăn đòn và mẹ con cũng không tránh khỏi việc đó. Năm con lên sáu thì bố mẹ quyết định không còn không còn chung sống với nhau nữa và con được bố nuôi nấng. Đến năm con chuẩn bị sang lớp 4 thì con quyết định về sống chung với mẹ (chắc là do con trai thường hay mến mẹ nên con mới chọn như thế). Và rồi... mẹ một thân một mình nuôi hai đứa con ăn học, trong khi bản thân chỉ có một tiệm tạp hóa nho nhỏ ở dưới quê. Khó khăn chồng chất khó khăn, một phần vì mẹ chẳng được ai dạy như thế nào là yêu thương và một phần vì quá khứ mẹ phải trải qua nhiều sự không hay do bố con gây ra, nên vì thế mà con được nuôi lớn bởi tình yêu thương rất bản năng của một người mẹ không được học nhiều và trải qua nhiều chuyện khiến mẹ oán hận. Con dùng từ oán hận cũng không quá đâu, vì khi mẹ con nhắc về bố toàn dùng những từ ngữ diễn tả sự thù hận về những gì bố đã gây nên.
Con lớn lên với tình yêu thương không trọn vẹn. Mẹ con thì lại không biết cách quản lý cảm xúc, khi gặp chuyện gì đó không thuận với mẹ thì mẹ phản ứng rất gay gắt, và vì con càng ngày càng lớn, nên có những thứ mới mẻ mà con theo đuổi, có những ước mơ mà con muốn chạm được, nhưng mẹ con không hiểu điều đó. Mẹ muốn con đi theo con đường mà mẹ đã vạch ra sẵn, mẹ không muốn con làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự của mẹ ví dụ như “xăm hay nhuộm tóc chẳng hạn”. Mẹ sợ bị người khác đánh giá hay bàn tán không tốt về mình vì có đứa con không giống ai. Con thì cũng chưa xăm và chẳng bao giờ nhuộm tóc, nhưng không hẳn là tương lai cũng vậy. Con và mẹ rất bất đồng quan điểm nên con rất hay to tiếng với mẹ và nhiều lúc con lại thốt ra những lời khiến mẹ càng đau buồn. Ở công ty con rất hoạt bát với mọi, hầu như l